Nhanh - Gọn - Dễ Hiểu :
- Vuiqua99.Wap.Sh - Wap Hay, miễn phí 100% tất cả các game, ứng dụng cho điện thoại, tất cả những gì có trên Vuiqua99 đều miễn phí. (các game online khi các bạn đăng ký nich sẽ mất 5k nhé).
- Nếu các bạn có thắc mắc gì xin vui lòng liên hệ theo SDT 01656121011 với mình. (nếu các bạn tải ứng dụng trên VuiQua99.Wap.Sh mà bị mất tiền thì mình sẽ hoàn lại tiền cho các bạn.)
- Bắng tất cả danh dự và niềm kiêu hãnh của 1 ADM thì mình cam kết những điều trên chính xác 100%.
- 1 điều vô cùng quan trọng nữa mà các bạn giúp mình để cùng gây dựng những nội dung di động hoàn toàn lành mạnh và miễn phí cho người dùng là hãy giới thiệu Vuiqua99.Wap.Sh cho bạn bè của các bạn và thường xuyên truy cập nhé.
- Giờ khắc cuối cùng đời sinh viên đã tới. Phải ghi dấu ấn gì đó thật sâu đậm.
Tôi không nhớ ai đã khởi xướng câu nói trên nhưng vụ cá cược từ đó mà ra đời. Nếu trong tối đấy, tôi hôn được nàng. Tôi sẽ có hai thùng bia. Nếu tôi không hôn được, bia từ tôi bay về phía chúng nó. Thành giao.
Đêm hôm đó, tôi và nàng đi ăn. Những câu chuyện nối dài. Theo kế hoạch, tôi dẫn nàng đi dạo dưới ánh trăng đến vị trí đã định. Trên đường đi, tôi len lén nắm tay nàng. Thấy nàng để nguyên, tôi thở ra nhè nhẹ. Quen nhau chưa lâu, lại lo thi cử, đã tìm hiểu được gì đâu chứ. Chỉ biết nàng học sau hai khóa. Xinh không hả? Ưa nhìn. Tôi ngước nhìn trời, trong veo. Liên tiếp trong đầu tôi hiện lên các câu hỏi: Tôi có nên tiếp tục không? Tôi có thích nàng không? Tôi phải làm thế nào?...
Nhìn thấy quang cảnh phía trước. Tôi đứng lại.
- Anh sao thế?
- Ừm, em ...em thích anh thật sao?
Nàng ngượng ngùng gật đầu rồi cúi gằm mặt. Không gian im phăng phắc, tôi liếc về phía đầu hẻm, sau gốc cây lố nhố bóng mấy cái đầu đen thui đang không ngừng ra dấu.
Tôi xoay người chắn ánh nhìn từ phía ấy đến nàng. Từ từ nâng mặt nàng lên, ánh trăng chiếu xuống mặt nàng trong vắt. Trái tim tôi hồi hộp đến mức tôi nghe thấy tiếng nó đập thùm thụp trong lồng ngực. Tôi chưa biết hôn, cũng không biết có nên hôn nàng không? Hai nửa con người tôi thay nhau lên tiếng:
- Hôn đi thôi, nàng thích cậu mà.
- Không được, cậu đã thích cô ấy chưa?
- Cần gì thích rồi hay chưa, hôn rồi, tìm hiểu sau cũng được.
- Nếu chưa thích, là cậu lợi dụng người ta.
- Chỉ là một nụ hôn, lợi dụng gì chứ, đừng quên hai thùng bia...
- À, quên mất, thôi cậu hôn đi.
Đứng trước nguy cơ viêm màng túi, phần lương thiện cũng bắt tay phần gian ác. Triết học nói rồi, vật chất quyết định ý thức cơ mà. Tôi hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm đặt tay lên vai nàng, từ từ cúi xuống, đặt môi lên làn da mềm mại, ngây ngốc đợi vài tích tắc rồi buông nàng ra. Tôi bối rối.
- Để anh đưa em về.
Sau đấy cái sân thượng yêu quý lại được đón chúng tôi lên. Sở Khanh ghé tai tôi thì thầm
- Bia là cả lũ mua từ trước để liên hoan sau kì thi. Riêng phần của mày thì Cận và Lão đi làm thêm nên bù vào rồi. Chúc mừng nha.
Tôi sững người nhìn cả lũ chúng nó đang cười cợt nhìn tôi. Biết ngay mà, chúng nó vào hùa để đẩy tôi vào vở hài kịch mà chúng nó làm đạo diễn. Sao tôi không nghĩ ra, nếu tôi có thắng thì bia cũng se mang ra uống chung. Tôi đúng là đồ đần.
- Thôi được rồi, tuy là cậu có cưỡi con lừa nhưng dù sao cũng chỉ là đùa vui. Hơn nữa, cả phòng đặc biệt chúc mừng chú đã là người tiên phong mở đường cho cuộc chiến yêu đương. Nào, chúc mừng, chúc mừng thôi.
Lão vỗ vai tôi, múa mép một vòng, thế là sĩ diện tôi lại được nâng cao. Cả phòng tưng bừng ăn uống, hò hát. Năm cuối mà, cứ thả ga.
Còn về nàng, sau đó đột nhiên gửi cho tôi một tin nhắn tạm biệt rồi bốc hơi khỏi cuộc đời tôi. Tôi ra trường, đi làm và quên nàng, quên luôn nụ hôn ấy. Dù thi thoảng có nhớ đến nhưng rồi cũng cho qua.
Nhưng tại sao đã lâu thế mà Cận vẫn nhắc lại với điệu bộ hỏi cung ấy? Tôi gật đầu.
- Tao nhớ, rồi sao?
- Lúc ấy cậu có thích cô bé ấy không?
- Không biết... mà chắc là chưa. Tao nhớ là mày từng hỏi tao rồi thì phải. Sao hả?
- Câu trả lời vẫn thế nhỉ? Cô bé ấy là em gái tao.
Cả lũ chúng tôi há hốc, cằm rớt tới tận ngực. Cận tuyên bố một câu xanh rời rồi cười cười nhấp một ngụm bia. Nó ngẩng lên thấy chúng tôi vẫn mắt tròn mắt dẹt thì cất lời
- Buổi tối hôm ấy, lúc nấp sau cây mới biết đó là em tao. Nhưng cản cũng không được. Tao hỏi tình cảm của mày rồi về nói rõ sự tình cho nó nghe. Nó khóc một đêm rồi làm hồ sơ đi du học. Thế đấy.
Tôi cùng cả lũ đều không ngờ đến tình huống này. Bất đắc dĩ, tôi gãi gãi mũi, cười khổ, cúi đầu thú nhận:
- May quá, hôm đấy mới chỉ thơm vào trán nàng.
- Cái gì?
Cả lũ chúng nó lại một lần nữa rớt cằm, há hốc nhìn tôi.
- Giỏi lắm, tưởng đẹp trai thì lừa chúng tao thế nào cũng được à. Anh em đâu. Lên!
Thế là cuộc vui chuyển thành cuộc rượt đuổi của chúng nó với tôi. Cả lũ hò hét rộn cả cái sân thượng . May mà đã xin phép kèm đút lót bác bảo vệ như thường lệ mới được thoải mái thế. Chúng tôi nằm ườn trên sân thượng, sương rơi ươn ướt, luyên thuyên những câu chuyện không đầu không cuối. Cuộc vui nào cũng đến lúc tàn. Chào bác bảo vệ rồi, chúng tôi lục tục ra dắt xe. Cận kéo tôi ra một góc thì thầm:
- Biết vì sao tao nhắc lại chuyện ấy không. Con bé mới về nước, hôm trước tao vô tình nhìn thấy hình mày kẹp trong quyển sách. Sau lưng viết cái gì mà forever...Ha ha. Cầm lấy, sau này có duyên thì làm em tao.
Tôi bần thần nhìn mảnh giấy ghi số điện thoại và địa chỉ công ty nàng. Cái ông Cận này thật là. Tôi cười tươi, cất mảnh giấy cẩn thận vào túi áo. Ngước lên, trời hôm nay cũng trong vắt.
- Cười cái gì vậy, hâm à. Nhớ là lần sau vẫn là mày mời đấy. Chừa cái tội lừa đảo nhá.
Thằng Mập lướt qua tôi, bỏ lại một câu đắc ý. Tôi với Sở Khanh liếc nhau vội vàng dắt xe chạy trước. Đằng sau chợt vang đến tiếng hét của thằng Mập:
- Cái gì thế này!!!Panda. Ai đã làm hại em. Trời ơi, Panda yêu dấu. Phải báo thù, lũ giặc kia, chúng mày quay lại đây...
Chúng tôi phóng nhanh, vọt lẹ. Gió thổi qua tai nghe ù ù nhưng miệng vẫn ngoác ra cười sảng khoái. Thời gian dù có mang những tháng năm đi nhanh qua khung cửa cũng chẳng thể nào cuốn đi những hồi ức tươi đẹp của một thời tuổi trẻ đầy nhiệt tình ấy.